NHỚ MỘT NỤ CƯỜIMột phút giây bỗng hoá đá ngàn năm
Tớ chết lặng trong tim mình nhỏ bé
Ấy lạnh lùng bước đi như thể
Chiếc lá vàng bay theo gió xa xôi
Tự nhủ mình - ngốc thêm lần nữa thôi
Chẳng thể cầm lòng trước nụ cười của ấy
Phút yếu mềm nghe trái tim run rẩy
Tớ ngập ngừng... không dám gọi tên
Một nụ cười như quá đỗi thân quen
Trăng dịu dàng cũng muôn phần bỡ ngỡ
Ánh đèn khuya hắt hiu nghiêng đổ...
Soi một vùng thương nhớ trong veo...
Nói Với EmPhép cộng của tình yêu,
Là khi em hờn dỗi.
Phép chia của tinh yêu,
Khi một lần nông nỗi.
Bên nhau tròn trăm tuổi,
Ta vẫn thèm số dư,
Thời gian dù tiếp nối,
Tình yêu không phép trừ
Gian khổ hay cách trở,
Yêu nhau thêm bội phần,
Và với anh khi đó
Tình yêu là phép nhân
Bài Toán Của Trái Tim
Bài số 1
Anh tìm em trên vòng tròn "lượng giác",
Nét diễm kiều trong "tọa độ không gian".
Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn,
Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo.
Bao mơ ưóc, phải chi là "nghịch đảo",
Bóng thời gian, quy "chiếu xuống giản đồ".
"Nghiệm số" tìm, giờ chỉ có hư vô,
Đường "hội tụ", hay "phân kỳ giải tích".
Anh chờ đợi một lời em giải thích,
Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương.
"Hệ số" đo cường độ của tình thương,
"Định lý đảo", tìm ra vì "giao hoán".
Nếu mai đây "tương quan" thành "gián đoạn",
Tính không ra "phương chính của cấp thang".
Anh ra đi theo "hàm số ẩn" tàng,
Em trọn vẹn thành "phương trình vô nghiệm".
Bài số 2
"Phương trình" nào đưa ta về chung lối
"Định lý" nào sao vẫn mãi ngăn đôi
"Biến số" yêu nên tình mãi hai nơi
Điểm "vô cực" làm sao ta gặp được
"Đạo hàm" kia có nào đâu nghiệm trước
Để "lũy thừa" chẳng gom lại tình thơ
"Gia tốc" kia chưa đủ vẫn phải chờ
"Đường giao tiếp" may ra còn gặp gỡ
Nhưng em ơi! "Góc độ" yêu quá nhỏ !
Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta
Tại "nghịch biến" cho tình mãi chia xa
"Giới hạn" chi cho tình yêu đóng khép
"Lục lăng" kia cạnh nhiều và rất đẹp
Tại tình là "tâm điểm" chứa bên trong
Nên "đường quanh" vẫn mãi chạy lòng vòng
Điểm " hội tụ" vẫn hoài không với tới
Em cũng biết "tung, hoành" chia hai lối
Để tình là những đường thẳng "song song"
Điểm gặp nhau "vô cực" chỉ hoài công
Đường "nghịch số" thôi đành chia hai ngả .
Bài số 3
Anh đau đớn nhìn em qua quỹ
tích
Tình em nào cố định ở nơi đâu
Anh tìm em khắp diện tích địa cầu
Nhưng căn số đời anh đành cô độc
Để anh về vô cực dệt duyên mơ
Cho không gian trọn kiếp sống hững hờ
Chiều biến thiên chỉ là những cơn mơ.
Đường biễu diễn là chuỗi ngày chán nản
Em sung sướng trên đường tròn duyên dáng
Anh u sầu trên hệ thống x,y
Biết bao giờ đôi ta được phụ kề
Anh đành chết trên đường dài tiếp cận
Ôi anh chết cũng vì hệ số
Định đời anh trong biểu thức khổ đau
Như cạnh góc vuông,so sánh với cạnh huyền
Gần nhau đấy nhưng không bao giờ trùng hợp
Qua những điều trên ta quy ước
Tình yêu sẽ là 1 cái compa
Vòng tròn nào dù nhỏ dù to
Cũng đều có tâm và bán kính
Tâm ở đây là tâm hồn cố định
Bán kính là nỗi nhớ niềm thương
Bài số 4
Nếu bài toán tình anh
em chưa hiểu,
Đã vội vàng BIỆN LUẬN thế thôi sao?
Anh yêu em chẳng bởi THAM SỐ nào,
GIẢ THIẾT đó muôn đời không thay đổi!
Càng PHÂN TÍCH tim anh càng nhức nhối.
Em nỡ lòng nào TRỊ TUYỆT ĐỐI tình anh?
Anh yêu em bằng TRỊ TUYỆT ĐỐI chân thành,
Và tình anh đã tiến về VÔ CỰC.
Nếu em xét tình anh trên SỐ THỰC,
Anh sẽ dùng SỐ PHỨC để CHỨNG MINH.
Tình yêu đó sẽ như BẤT PHƯƠNGTRÌNH.
Anh vững tin, xin em đừng GIỚI HẠN.
Hai con tim chúng mình KO ĐỒNG DẠNG.
Hay vì em đã TỐI GIẢN tình anh?
Dù hy vọng là ẨN SỐ mong manh,
Thì HỆ QUẢ tình anh không hối hận!!!
To be continue...